Bài đăng

tưởng niệm

Hình ảnh
bài hát chiều nay chảy ra từ tai nghe cạn pin trôi vào xương óc xộc lên đầu những vị ngày xưa mùi sương sớm thời ta nhiều cây cối hơi lành lạnh bơm đầy cánh mũi tiếng loa phát thanh tiếng người họp chợ và bài ca bắt đầu những ngày ấy ta đã sống hồn nhiên dẫu biết lờ mờ đời tàn nhẫn nhưng may thay chúng ta còn một buồng chuối chúng ta còn những ngày họp chợ còn những vần thơ dở tệ ngông cuồng đền đài chưa mục rã thần tượng chưa đóng rêu những ngày ấy ta có thể nói với nhau nhiều thứ có thể ngợi khen có thể phàn nàn có thể từ chối có thể tin có thể đi khuya về sáng uống cà phê và hát những lời chưa-cấp-phép có thể về cùng nhau trong tiếng nói hay trong im lặng có thể thấy trăng tan giờ ngồi đây giữa một vùng bụi mịn có thể có máy lạnh xe hơi có thể có nhạc sống loa thùng nhưng không thể tìm thấy buồng chuối cũ của ta sương dệt bằng hơi không bằng bụi tiếng cười đùa họp chợ mặt người không khẩu trang bàn tay thơm cái hôn vội. những hộc ngủ đã hết còn chỗ đâu cho chúng mình đốt những cơn t

mặt người

tặng Tạ Đình Phúc I. những mặt người đối diện ta muốn sờ vào nhưng chẳng được thứ nụ cười phát ra âm thanh bằng da thật hay bằng mủ dẻo? sao đưa tay lên gần bỗng giọng nói lặng câm II. một đêm hè nằm không ngủ được thắp đèn đi chợ đầu hôm chợ nào buôn rau bán cá chợ đây chỉ bán mặt người mặt vui mặt buồn mặt tư lự mặt hiền mặt ác mặt ngây thơ đầu ai nằm chơ vơ trong thúng nét vóc quen quen bà cụ già đếm tiền tan chợ mắt không tròng lững thững trên sân nay ế khách bà tặng cho một cái cháu đội về làm của phòng thân III. này em tôi ngày đeo mặt nạ tối về nhà tháo chỉ đem phơi làm sao tôi thấy được mặt người những đường hằn máu đỏ những nếp gấp dọc xuôi ôi cái hình nhân em diện với đời đục nhòe do tay người chạm ố vàng bởi bụi đường đông làm sao ta hôn kịp môi nồng trước khi em đeo vòng nhựa nóng em yêu ơi ngày tháng đã qua mặt người đắt mình nghèo không mua được mảnh da xưa đầu giường treo ngược nửa đêm nằm hốt hoảng kêu tên cúi đầu lạy đức Thế Tôn cầu cho con chết mặt còn trơ trơ. 13/07/

01/04/2020

Những ngày cách li này không khéo ủ dột tinh thần mất. Với cái lối sống này thì không khéo qua đợt dịch tôi sẽ lại trở về trạng thái sụp đổ như mùa hè vừa rồi. Chắc phải tập thức sớm, tập thể dục và giữ nhịp sinh học như ngày thường đi học. Tâm lí không ổn thì ở nhà học hành cũng không vô. Rồi cũng đến một ngày mình phải chấp nhận mọi thứ. Đành rằng chấp nhận mãi sẽ thành thụ động hư mất người, nhưng cũng có những thứ gọi là định mệnh không cách nào thay đổi được. Có những tình cảm có mà như không. Dẫu sao thì mọi thứ cũng sẽ tan biến. Thôi thì đừng cố giữ, cứ thuận theo cuộc đời. Cái gì bay đi, hãy cho nó bay đi. Trong giấc mơ đêm qua tôi mơ thấy con phố mình thường đi đông người quá. Tôi cố quay đầu xe ở chỗ giao nhau. Chợt một nỗi buồn cồn cào trong lòng không đè nén được, như sóng biển dâng lên theo thủy triều mỗi tối. Tôi biết rồi đây mọi thứ sẽ lìa xa mình. Những người thân, những kỉ niệm, những nơi chốn hẹn hò. Rồi theo gió bay đi. Không còn cách nào khác hơn là quen với vi

bài này chưa biết đặt tên là gì, khi nào có sẽ đặt sau

Tặng Hà Nội. em hỏi anh bây giờ phố cổ nắng có còn hay đã mưa bay còn xe đạp những chiều lá đổ hay dịch về phố vắng ban mai? ôi Hà Nội những miền tưởng tượng người ở xa chẳng gặp được bao giờ phận bèo trôi đời mình nhỏ quá lạc bến bờ lỡ dở vần thơ chiều hôm nay ngồi bên quán vắng ai treo tranh phố cổ vào thu mái ngói đen cúi đầu lặng lẽ lá nhuộm vàng kín lối em mơ cho em gửi về vài thương nhớ người tình xa lỡ hẹn đến trăm mùa hẹn một mai giữa trời ngọc bích sẽ yêu nhiều như mãi mãi ngày xưa. 24/02/2020.

Hoa sữa

nhớ mông lung chiều nào quanh lối cũ hoa sữa về thơm ngát cả hồn mơ không biết hoa có tự bao giờ như tình yêu mơ hồ muôn thuở kẻ ghét người yêu hoa đều nhận hương nồng yêu dấu mộng phù vân ôi tháng năm son vàng tuổi trẻ thuở ban đầu chưa dễ mấy ai quên (*) nghe hoa sữa bay đầy vai áo khe khẽ buồn xa vắng đêm đêm gửi về em những chiều lộng gió gói lại bằng mùi hoa sữa ấp iu dẫu tháng năm duyên tình lỡ dở xin em đừng quên nhé em yêu. (*) Lấy ý thơ từ bài "Lời than thở của nàng Mỹ Thuật" (Thế Lữ) : "Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy Ngàn năm chưa dễ đã ai quên." 20h33, 07/09/2019.

Lục đồ cũ

“Người yêu cũ” cho một mớ quần áo to đùng, bỏ trong bọc đen. Mấy hôm rồi lo thi nên để một góc, hôm nay ngồi lục ra để đem đi giặt. Mấy cái áo thun mới tinh, nhìn lạ. Có cái xanh lam, có cái vàng lục. Trông dễ thương. Một cái áo sơ mi có vẻ là cái anh thường mặc. Màu cam rất nhạt. Chợt nhớ mấy lần anh vào trường, gặp tôi, cười tít cả mắt. Màu áo ấy nhuộm thắm những đêm nằm mơ chơi vơi nức nở. Mấy cái áo đồng phục nhìn đã hơi cũ. Phù hiệu còn dán trên áo. Chẳng biết trong số đó có cái nào anh từng mặc để đến trường gặp tôi không. Mùi cơ thể vẫn còn nồng trong áo. Tôi gục đầu vào, hít thật sâu. Ừ, đúng cái mùi ấy - mùi hormone theo cách anh gọi - cái mùi quen thuộc ấy. Những lúc gần nhau, mùi quyện vào, nhớ mãi. Cả những hôm đi Trại hè Phương Nam, mượn áo anh mặc, mùi thoang thoảng quanh người như có anh ở bên cạnh. Mùi ấy không biết dùng từ ngữ gì để tả. Ngôn từ trở nên bất lực hoàn toàn. Rồi mùi cũng sẽ phai đi, theo những lần cho vào máy giặt. Lục dưới đáy bọc lên lại là một

Đường Hoàng Phát

M.Q.P. Đường Hoàng Phát một chiều khắc khoải nhớ em nhiều biết nói với ai Chuông nhà thờ năm giờ đánh tiếng Thánh đường buồn héo hắt lạc đà đi Kẻ tội đồ cúi đầu bước vội len lén nhìn Chúa hát khúc lâm li Nắng ai để cháy vàng chi quá Phố không người méo mó những hình nhân Giả vờ thấu hiểu Giả vờ ân cần Giả vờ cả những hỏi thăm vụn vặt Tình yêu cắt đặt để dành treo lên trong góc cho mình đỡ quên Đi ngang qua nhà cũ kín cổng cao tường thấy đâu đây tóc em lất phất bạc một màu nắng lá hoa sương Rồi anh cũng phải về đời nghiêng nằm lơ lửng bánh xe tròn lăn cát bụi hồng cuốn sau lưng Đường Hoàng Phát một chiều mòn mỏi Nhớ em nhiều biết nói bấy nhiêu thôi. 20h09, 30/03/2019.