tưởng niệm
bài hát chiều nay chảy ra từ tai nghe cạn pin trôi vào xương óc xộc lên đầu những vị ngày xưa mùi sương sớm thời ta nhiều cây cối hơi lành lạnh bơm đầy cánh mũi tiếng loa phát thanh tiếng người họp chợ và bài ca bắt đầu những ngày ấy ta đã sống hồn nhiên dẫu biết lờ mờ đời tàn nhẫn nhưng may thay chúng ta còn một buồng chuối chúng ta còn những ngày họp chợ còn những vần thơ dở tệ ngông cuồng đền đài chưa mục rã thần tượng chưa đóng rêu những ngày ấy ta có thể nói với nhau nhiều thứ có thể ngợi khen có thể phàn nàn có thể từ chối có thể tin có thể đi khuya về sáng uống cà phê và hát những lời chưa-cấp-phép có thể về cùng nhau trong tiếng nói hay trong im lặng có thể thấy trăng tan giờ ngồi đây giữa một vùng bụi mịn có thể có máy lạnh xe hơi có thể có nhạc sống loa thùng nhưng không thể tìm thấy buồng chuối cũ của ta sương dệt bằng hơi không bằng bụi tiếng cười đùa họp chợ mặt người không khẩu trang bàn tay thơm cái hôn vội. những hộc ngủ đã hết còn chỗ đâu cho chúng mình đốt những cơn t